Shankaran Pillai sang Mỹ thăm một ashram, từ sân bay về đó phải kêu một cái xe taxi.
Người tài xế biết Shankaran Pillai từ Ấn qua nên cứ thao thao kể mọi chuyện ở Mỹ... Shankaran Pillai thì cứ ậm ừ chỉ sợ anh ta chạy xe qua mất ashram. Tới khi xe chạy gần tới ashram, Shakaran Pillai mừng rỡ nói “Làm ơn cho xe dừng lại chỗ này giúp tôi” và đưa tay đập nhẹ vào vai tài xế.
Người tài xê lập tức mất kiểm soát và như là hồn lìa khỏi xác, và rồi chiếc xe lao như tên bắn vào gốc cây, húc vào đó và bật lên dựng thẳng đứng trên một cành cây. Shakaran Pillai chảy cả máu mũi, rồi thều thào nói với tài xế:
- Sao tôi mới đập nhẹ vào vai anh mà anh lại để chuyện này xảy ra vậy?
- Ồ... xin lỗi ông, quả thực suốt 32 năm nay, tôi làm tài xế xe tang. Và chưa bao giờ có một khác hàng nào của tôi làm điều đó cả.
Vấn đề ở đây là người ta cứ sống như một thói quen, nhiều điều rất phụ thuộc vào quá khứ. Sống theo quá khứ, khác gì một người đã chết, khi thực tại xảy ra, bạn đầy sợ hãi và sốc nặng. Nhưng thực ra giờ phút đó, bạn đã sống lại, sau khi đã chết một thời gian dài.
_St từ Sadhguru_